Nhớ ngày thương binh lịêt sỹ
Em trai út của tôi là Phạm Hồng Khánh sinh năm 1962 tại Viện quân y 108-Hà Nội, lớn lên và trưởng thành tại thị xã Vĩnh Yên-Vĩnh Phúc. Nhập ngũ tháng 9/1981. Sau khi tốt nghiệp trường Sĩ quan chỉ huy kỹ thuật thông tin Nha Trang, từ tháng 9/1984 đến tháng 5/1990 công tác tại Trung đoàn 204 Sư đoàn 320 thuộc Quân đoàn 3, chức vụ đại uý- Đại đội phó Đại đội thông tin 18. Hy sinh ngày 6/5/1990 trong khi đang làm nhiệm vụ tại Tây Nguyên, để lại bao niềm tiếc thương cho gia đình và bạn bè. Trong các di vật của em có tập thơ tự sáng tác. Đọc tập thơ em với một tâm hồn đa cảm chan chứa tình người, tình đời.
Nhân kỷ niệm 62 năm ngày thương binh liệt sỹ (27/7/2009) tôi trích đăng vài tác phẩm của em thay một nén nhang tri ân các liệt sỹ đã hy sinh vì tổ quốc.
Bài thơ: Đêm trên đài hai oát
Đêm trên đài hai oát
Nghe suối hát rì rào
Lòng người thấy nao nao
Miên man bao cảm xúc
Côn trùng kêu rả rích
Khúc nhạc rừng đêm khuya
Giọt buồn rơi tí tách
Thao thức cùng đêm thâu
Không biết từ những đâu
Đom đóm đi trẩy hội
Rộn ràng chao qua lại
Ánh đèn hội hoa đăng
Lập loè soi dốc đá
Cho bạn tôi lên đài
Trên đài chỉ có hai
Đã xuống đơn vị một
Chắc có gì trục trặc
Đến bây giờ chưa lên?
Mình tôi với màn đêm
Thao thức trong lán nhỏ
Sương ướt đầm cây cỏ
Sao bây giờ chưa lên?
Bỗng chuông đổ reng reng
Bạn báo tin bị lạc
Tối quá không đi được
Đường núi dốc quanh co…
Này bạn ơi ! ngủ lại
Dưới doanh trại mình thôi !
Nơi đây đã có tôi
Canh đài thay cho bạn.
Tây Nguyên tháng 2/1989.
Bài thơ: Hoa cúc
Anh xin làm bông cúc
Đợi chờ mùa thu sang
Dù trăm hoa đua nở
Khi xuân đến rộn ràng
Trăm hoa thì đua nở
Với mùa xuân xanh tươi
Cúc chỉ muộn màng thôi
Nhuỵ vàng xin giữ mãi…
Tây Nguyên tháng 10/1988.
Bài thơ: Đêm trăng Tây Nguyên (Tặng trăng của lòng tôi)
Đêm trăng rừng Tây Nguyên
Sao mà mênh mông quá !
Trăng nghiêng mình lách lá
Xuống chơi với suối rừng
Suối cảm động rưng rưng
Rì rầm khe khẽ hát:
“Nước suối trong và mát
Hãy tắm đi trăng ơi !
Chỉ có mình suối thôi
Trăng ơi ! trăng cứ tắm”
Trăng dịu dàng đằm thắm
Đắm mình vào suối trong
Cho thoả nỗi nhớ mong
Bao tháng ngày cách biệt
“Suối ơi ! trăng vẫn biết
Lòng suối rất chân tình…”
Trăng mỉm cười lung linh
Tan vào trong dòng suối
Trăng mơ màng đắm đuối
Trong lòng suối mênh mang…
Ai biết cây bắc thang
Ngỡ ngàng xem trăng tắm
Lòng cây bao say đắm
Bỗng chốc hoá ngẩn ngơ
Cây cứ đứng thẫn thờ
Ước mơ làm suối nhỏ
Mấy chị em nhà cỏ
Ghé tai nhau thì thào:
“ Tại sao trăng trên cao
Lại rơi vào đáy suối ? ”
Tây Nguyên tháng 10/1988.
Cảm tác một mình ngắm trăng đêm
Đã là trăng tưởng ở đâu cũng vậy. Không! Trăng Tây Nguyên dường như huyền ảo hơn trăng ở các miền quê khác. Ánh trăng bàng bạc như rắc bụi trắng lên những buôn làng. Ánh trăng mơ màng rải mù sương lên lưng chừng dãy núi xa xăm. Trăng đến với tất cả chúng ta, trăng gõ cửa từng nhà gọi trẻ ra sân kho hợp tác. Trăng gọi bác giáo sư, gọi cô thư ký ra vườn xem hoa quỳnh nở. Trăng đùa trên những khóm hoa, trăng đu đưa trên từng chiếc lá. Ơ kìa, lạ quá, có phải chăng ru ngủ được hàng mi, và đánh thức hoa Lưu Ly hé nở? Vườn đêm nay sao nhiều trăng quá, ánh chen dày khắp các lối đi! Và em ơi, em có thấy gì ? Trăng rủ ta đi cùng trời cuối đát. Ồ ! Thế trăng có bao giờ của riêng ai không nhỉ ? Có đấy chứ, mỗi chúng ta đều có riêng một mặt trăng, cũng như ai cũng có riêng một mặt trời. Vậy cho nên nhật nguyệt đuổi nhau hoài, mà trong đời có mấy khi gặp được !.
Tây Nguyên, ngày 22/10/1988.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét